Khi biểu diễn đi
trên thảm thủy tinh trên truyền hình, nhà sản xuất chương trình chạy dòng
khuyến cáo: "Đây là màn biểu diễn của các diễn viên chuyên nghiệp. Khán
giả không nên thử tại nhà".
Những ngày gần đây trên khắp các kênh truyền thông và
mạng xã hội, rất nhiều phụ huynh phản ứng trước nội dung dạy trẻ về lòng dung
cảm bằng cách đi trên thủy tinh trong cuốn sách “Thực hành kỹ năng sống cho học
sinh lớp 1” của tiến sĩ Phan Quốc Việt.
Giáo dục lòng
dũng cảm
Cụ thể, ở bài 15, vượt qua nỗi sợ, mục c, nghe thầy cô
kể chuyện, cuốn sách viết: “Cô giáo rải
một thảm thủy tinh dày trước mặt cả lớp và yêu cầu các bạn đi qua đó. Cả lớp
đều rất sợ hãi và An cũng vậy. Nhưng cô giáo đã động viên và hướng dẫn giúp An
tự tin đi qua thảm thủy tinh, nhờ vậy mà An đã đi qua thảm thủy tinh một cách
dễ dàng. Khi đi qua rồi, An thấy thảm thủy tinh không đáng sợ như mình nghĩ và
An quay lại động viên các bạn để các bạn dũng cảm như An. Cuối cùng cả lớp đều
dũng cảm đi qua thảm thủy tinh.”
Đại đa số ý kiến phản đối phương pháp giáo dục này,
nhiều người cho rằng để khuyến khích cho trẻ lớp 1 thì có nhiều cách khác,
chẳng hạn như dũng cảm nói chuyện trước tập thể, trình bày ý kiến của mình
trước ba mẹ, dám đi cùng bạn bè mình để thực hiện ước mơ, trao đổi, dám nhận
lỗi về mình, dám vượt qua thử thách trong một môn học nào đó,…không nhất thiết
phải dạy con cách đi trên thủy tinh.
Có bao nhiêu cách giáo dục để một đứa trẻ xác quyết lòng
can đảm? Giáo dục luôn cần tìm kiếm những hướng đi mới, thậm chí táo bạo, biết
phủ nhận những gì đang được cho là tốt. Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Nhất là
con người, những thử nghiệm đều chỉ nên nằm trong một phạm vi nghiên cứu có
chọn lọc. Nó cần được làm rõ, chúng ta “làm điều đó để làm gì?”, có thật sự ích
lợi không trước khi đem ra thực nghiệm đại trà hoặc in thành sách.
Để dạy trẻ can đảm nên gắn liền với vài kỹ năng có lợi,
ít ra khi vào đời chúng sẽ vận dụng những điều đó vào thực tiễn, trong những
tình huống thực tế. Trong khi đi qua thủy tinh chẳng để làm gì cho cuộc sống
của chúng sau này, ngoại trừ có tính biểu diễn.
Hơn nữa, ngay cả ở một số chương
trình truyền hình có chiếu cảnh ăn mảnh chai, đi qua mảnh chai mỗi phần đều có
khuyến cáo rất rõ: Đây là phần biểu diễn
của các nhà chuyên nghiệp, không khuyến khích trẻ em và người lớn làm theo”.
Hay ngay cả trong võ thuật, người ta dùng tay chặt gạch, đá, dùng đầu đập vào
vật cứng,… nhưng đó là những kiểu giáo dục rèn luyện có tính chuyên biệt, khổ
luyện, nó không dành cho những khóa học ngắn ngày, cưỡi ngựa xem hoa. Lại phải
có thầy truyền thụ trực tiếp, lại càng không thể in thành sách để mỗi phụ huynh
mua về nhà rồi thực nghiệm trực tiếp với con cái mình.
Trang bị cho
trẻ kỹ năng sống như thế nào?
Người lớn và trẻ em có những nỗi sợ khác nhau, vì vậy
việc dạy trẻ lòng dũng cảm bằng thử thách bước qua thảm thủy tinh có thể tạo ra
tác dụng ngược khuyến khích sự liều lĩnh ở trẻ em. Xây dựng lòng can đảm cho
trẻ không có nghĩa là chúng ta tách riêng phần nhận định, phân tích có tính
chất lý trí của chúng, biến sự can đảm với việc làm những điều quái dị, lạ
thường. Dũng cảm hay liều lĩnh - không đồng tình, không chấp nhận cũng là những
điều mà phụ huynh quan tâm và lo lắng nhất.
Việc trang bị những kỹ năng sống cho các em nhỏ là điều
hết sức cần thiết. Mọi sự đổi mới, mọi cách nhìn mới về giáo dục luôn cần được
khuyến khích, trân trọng nhưng chúng ta có nhiều phương án để lựa chọn, nhiều
cách tốt hơn để có thể hướng tới mục tiêu trang bị lòng dũng cảm, hay rộng hơn
nữa là nâng khả năng thích ứng và sinh tồn cho các em. Từ những việc rất nhỏ,
nhưng nếu biết linh hoạt và sáng tạo, chúng ta hoàn toàn có thể biến chúng
thành những bài học chất lượng dành cho trẻ.
Vì vậy, những người làm giáo dục cần luôn luôn tâm niệm
phải hướng tới các em học sinh, các em mới chính là trung tâm của mọi hoạt động
đào tạo. Nếu không giữ trong mình giá
trị cốt lõi này, rất có thể chúng ta sẽ sa đà vào kết quả trước mắt và kèm theo
đó là những hệ lụy không tốt theo kèm.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét